- Tốt nghiệp đại học, tôi tình cờ xin được vào làm trong một Tổng Công ty Nhà nước tại Hà Nội. Hai tháng sau khi tôi đến, anh được điều động từ đơn vị thành viên từ miền trong về Tổng Công ty và làm việc cùng bộ phận với tôi.
Ấn tượng về anh không nhiều, ngoại trừ giọng nói vô cùng ấm áp. Anh người miền bắc, vào miền nam làm việc đã lâu, giọng nói có chút pha trộn giữa âm điệu của người miền bắc và miền nam, nghe là lạ, rất dễ chịu.
Tôi sống khá nội tâm và kín đáo, nhưng không khép mình. Tôi yêu những buổi tổi trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, một mình trong phòng và đắm chìm với những bản nhạc tiền chiến, những khúc tình ca của Trịnh Công Sơn, Phú Quang. Tôi yêu những giờ phút thư giãn bên cuốn sách kinh điển đã cố công mày mò tìm kiếm dọc đường Láng hay ở cạnh trường ĐH Sư phạm Ngoại ngữ Hà Nội trên những tấm nilon trải vội.
Lần nghe “Giọt mưa thu” của Đặng Thế Phong, cũng là lần anh bắt đầu bước vào thế giới tâm hồn tôi. Tôi thấy bất ngờ và rất vui vì có một người, lại là con trai có chung sở thích. Và sau này, khi đã yêu nhau, anh trìu mến gọi tôi là “hồng nhan tri kỷ” một phần cũng vì lẽ đó.
Trong kỷ niệm của tôi là hình ảnh tôi và anh cùng lang thang dưới trời mưa phùn Hà Nội, là những buổi tan làm về hai đứa ngồi ở Nhà nổi Hồ Tây cùng nghe “chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng”, là những buổi hai đứa nhâm nhi chén rượu nồng (chút xíu thôi nhưng cũng đủ để buổi nói chuyện tràn đầy thi vị) buổi tối mùa đông trong quán nhỏ và cùng chia sẻ những vui buồn của một ngày làm việc, là hình ảnh anh tiều tụy vì mệt mỏi và đau khổ khi hai đứa giận nhau, là cả buổi chia tay đầy nước mắt…
Nhưng, đáng buồn thay, cái tôi của chúng tôi quá lớn, tự ái của chúng tôi quá lớn. Tôi và anh đã yêu nhau vô cùng nhưng có lẽ cũng chưa thể vô cùng bằng sự tự ái và cái tôi đó. Cũng có lẽ là tình yêu của chúng tôi chưa đủ lớn hay vì một lý do nào đó... Bầu trời chung giữa chúng tôi bị chia cắt.
Tôi đã cố gắng vùi đầu vào công việc, học hành, các hoạt động hướng ngoại để quên đi nỗi đau tình yêu đổ vỡ. Đó là khoảng thời gian thật kinh khủng đối với tôi.
Gượng dậy, vượt qua và sống thật đẹp. Đó những điều tôi quyết tâm và đã làm được.
Để giờ đây khi nghĩ lại, cho dù buồn nhưng tôi không ân hận vì đã yêu anh. Cảm ơn anh! Người đã cho tôi một quá khứ và những kỷ niệm không thể phai mờ.
}